Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

THẤT NGHIỆP, ÔI LÀ LÀ THẤT NGHIỆP


THẤT NGHIỆP, ÔI LÀ LÀ THẤT NGHIỆP

Chắc bạn đã nghe lãi nhãi, theo báo cáo của ILO (International Labor Organization), thì năng suất lao động của VN là 1/15 so với công nhân Singapore. Khi nghe như thế, chắc là tự ti lắm phãi không,vì cho rằng quốc tế phán là không sai. Rồi bạn lại nghe cái loa của Bộ Lao Động bảo rằng tỹ lệ thất nghiệp ở VN, tính theo chỉ tiêu ILO (lại ILO...) là 1,84%, một con số rất lý tưởng so với 12% ở Pháp, hoặc 9,7% ở Mỹ. Có người định kiến về những phát biểu của chính quyền, thì cho là con số đánh sai dấu phãi, 18,4% thay vì 1,84%, hoặc là con số tô hồng. Thế là bạn lại đâm ra nghi ngờ. Nghi ngờ chuyện này, tự ti chuyện kia, ... chả bao giờ tin vào cuộc đời. Đúng không?

Chắc có lần bạn đã nghe nói một báo cáo của WB (World Bank) bảo rằng VN phải mất 50 năm mới bắt kịp Thái Lan, hoặc phải 150 năm mới bắt kịp Singapore. Chẳng khác nào bảo bạn phãi 1.000 năm mới giàu bằng Đặng Thành Tâm, hoặc 500 năm mới bằng bầu Đức. Đúng không? Theo Thiện mỗ (TM) thì những báo cáo của ILO, WB, IMF về VN dều là vớ vẫn, muốn làm cho dân VN tự ti, NN ta tự ti để họ có thể dễ dàng tư vấn VN đi theo con đường họ muốn dắt đến.

Bây giờ, TM xin thử phân tích vấn đề, như vậy TM mới có gan tuyên bố các báo cáo của ILO, WB, IMF về VN đều là vớ vẫn.

(1) bạn thử hỏi các bạn bè Việt kiều khắp tứ xứ, năng suất lao động của họ ở ngoại quốc có thua gì dân bản địa hay không. Họ sẽ trã lời là không cho mà coi.

(2) nếu năng suất lao động VN chỉ bằng 1/10-1/15 so với Singapore, Hàn Quốc, Nhật Bản, Mã Lai thì tại sao các nước này chấp thuận cho lao động VN sang làm việc. Tại sao Nhật Bản có chương trình đào tạo nữ điều dưỡng VN qua làm việc tại Nhật. Bạn trã lời giùm TM. Đừng bảo người ta thương hại VN hoặc cảm phục VN là đã đánh Tây đuỗi Mỹ nên tuyển lao động VN.

(3) bạn nào quen làm kế toán giá thành trong các xí nghiệp chắc biết chi phí công lao động nhân viên chiếm 30-35% giá thành sản phẩm. Do đó các công ty FDI thường quan tâm đến tỹ lệ này để quyết định đầu tư ngoài yếu tố thuế, giá thuê mặt bằng, hoặc ổn định chính trị v.v.. Do đó, ta thường nghe đến câu FDI chịu đầu tư vì "giá nhân công rẽ", và tình hình chính trị ổn định. Nếu năng suất lao động VN mà thua 15 lần so với Singapore, trong khi GDP Singapore là 25 lần hơn VN, thì Singapore dại gì qua VN đầu tư.

(4) bình quân lương nhân viên ở Singapore vào khoảng 2.500 đô/tháng. Theo thước đo của TM là 1:8 thì lấy 2.500 chia cho 8 thì tìm ra lương bình quân của nhân viên VN, là xấp xĩ 300 đô, nhân cho 22.000 đồng thì lương VN bằng khoảng 6-7 triệu đồng/tháng. Bạn thữ hỏi xem bạn bè bạn lương họ bây giờ là bao nhiêu khi thời hoàng kim của ngân hàng đã qua. TM đoan chắc là trên 6 triệu đồng.  6 triệu tương đương với 2.500 đô ở Singapore, và nếu năng suất bằng 15 lần thua, thì công nhân viên VN chỉ nên nhận 400.000 đ/tháng, bằng chỉ tiêu nghèo ở nông thôn. Vô lý phải không bạn.

(5) bây giờ nói qua chuyện thất nghiệp. Ở các nước phát triển Á Âu Mỹ, thì chỉ tiêu thất nghiệp cho phép đánh giá tài nghệ lãnh đạo của một đảng cầm quyền trong việc phát triển đất nước. Thất nghiệp bết bát thì xã hội mất ổn định,thì qua kỳ bầu cữ kế tiếp đãng cầm quyền chỉ có nước về nhà đuổi gà (nếu có) cho vợ. Do đó, vấn đề thống kê thất nghiệp là rất quan trọng. Đảng đối lập bao giờ cũng ngó chăm bẵm con số tỹ lệ thất nghiệp để mà có cớ chỉ trích đảng đương quyền.

(6) như vậy, người ta đề ra một quỹ bảo hiểm thất nghiệp. Quỹ này được hình thành bởi tiền bảo hiểm do cơ quan NN, do công nhân viên, và do xí nghiệp đóng hằng tháng. Quỷ sẽ do bộ Lao Động quản lý. Như vậy, ai đi làm cho NN, cho một xí nghiệp, v.v... đều có thẽ bảo hiểm xả hội. Khi bị thất nghiệp thì đến bộ LĐ để lãnh tiền thất nghiệp, và được đề nghị một việc làm mới. Nói tóm lại, thì các thông tin thất nghiệp, quỹ bhtn rất chính xác vì bị quản lý bởi máy tính. Đó là chuyện của người ta ở nước ngoài. Còn chuyện của mình, thì khỏi phải nói là có vấnđề.

(7) ở VN, theo TM biết thì chỉ 40% công nhân đi làm cho NN, cho xí nghiệp tư nhân, còn 60% thì làm nghề tự do: lái xe ôm, bán xôi chè, bán chè trái cây, bán đủ thứ thượng vàng hạ cám. Như vậy, chỉ 40% công nhân có thẻ BHTN, còn 60% còn lại là không có trong thống kê. Nếu bạn tạm cho tỹ lệ 1,84% như BLD khai báo đối với tỹ lệ 40% áp dụng cho 60% còn lại, thì bạn sẽ có tỹ lệ 4,6% cho toàn bộ 100% công nhân, xem ra cũng hợp lý. Bạn nên biết, người VN rất năng nổ. Người Pháp hồi trước hay khen là dân VN có một "hệ thống D" (systeme D, D do tắt chữ débrouillard, là xoay xở), nghĩa là "xoay xở" rất giỏi, không chịu ngồi yên chờ chết. Cách tổ chức xã hội ở ngoại quốc sẽ không cho phép người dân chạy xe ôm, sáng bán xôi chiều tối bán chè, bán trái cây dọc lề đường, thu mua ve chai, v.v.. như ở VN. Do đó, tóm lại, việc thất nghiệp không hề là vấn đề đối với VN. Mà phải nói phụ nữ VN rất giỏi xoay xở hơn đàn ông. 

(8) nếu có một nơi năng suất lao động không cao, rất tồi tệ là: đó là trong giới công bộc NN. Hình như công chức ta bây giờ đang làm việc trong các quán cà phê,nhà hàng, khách sạn, v.v.. Các cơ sở này hình như bao vây trụ sở UBND đủ mọi cấp. Công văn, hợp đồng, kế hoạch sẽ được bàn luận, ký kết.. trong các quán, nhà hàng, khách sạn. Do đó, khi nói khai thuế ở thuế vụ phải mất 500 giờ (hay ngày ?) thì đúng là năng suất thua Singapore mấy trăm lần. Và cũng do đó, từ 20 năm nay người ta hằng năm đòi cải cách hành chánh lên, cải cách hành chánh xuống. Làm TM nhớ đến danh ngôn miền Bắc đang chinh phục miền Nam. Dân Bắc dạy dân Nam rằng: "chuyện nhỏ không làm khó (khó dễ), lấy chó mà ăn". Rất thấm thía phải không bà con. Thôi, hãy đợi đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét