Một đời lấy giáo dục nuôi giáo dục
Thứ ba, 25 Tháng 11 2008 00:00
Nếu được hỏi về người bạn luôn song hành với “Vì ngày mai phát triển”
(VNMPT) suốt 20 năm qua, chắc chắn những người thực hiện và bất cứ ai có
theo dõi chương trình sẽ bật lên ngay: ông bà Dương Quang Thiện.
Đến với VNMPT từ những ngày đầu tiên: chương trình thứ 3 năm 1989, 20 năm nay nụ cười tươi của bà và đôi chân yếu của ông đã xuất hiện ở khắp nơi: lễ trao học bổng, khánh thành cầu Long Thới ở Nhà Bè, trường học ở Sơn La, nhà lưu trú ở Bình Phước…
Ông bà Dương Quang Thiện và các em học sinh Trường Long Thới (Nhà Bè,
TP.HCM) trên cây cầu dẫn vào trường - do ông bà tài trợ xây dựng - vừa
khánh thành (tháng 12-1989) -Ảnh tư liệu của Tuổi Trẻ
Rất nhiều
người đã ngỡ ông bà Dương Quang Thiện là “đại gia” với hàng núi tài
sản. Đến thăm ông bà trong ngôi biệt thự nhỏ và yên tĩnh khuất trong một
hẻm sâu sẽ ngỡ ngàng trước nếp sống tiết kiệm, giản dị và sự cũ kỹ của
những bộ bàn ghế, chiếc giá sách... Sang trọng nhất trong nhà ngoài
những chồng sách vở chính là mảnh vườn với những chậu lan, những cây
sống đời được chăm sóc công phu mà mỗi chiều ông và bà lại song đôi lặng
ngắm.
Sinh ra trong một gia đình nghèo, lại sống giữa một
thành phố sầm uất như Sài Gòn, tôi sớm hiểu chỉ có học mới thay đổi được
tương lai. Học và học giỏi, được tài trợ học bổng du học. Người trao
học bổng cho tôi bảo: “Hôm nay tôi giúp anh, nhưng anh không nợ gì chúng
tôi cả. Muốn cảm ơn, anh hãy trả món nợ ấy cho những người đi sau anh,
những người gặp khó khăn như anh hôm nay”. Câu nói ấy thúc đẩy tôi học
và cũng câu nói ấy kéo tôi về với đất nước. Dù đã lấy vợ “đầm” (người
Thụy Sĩ - bà Agnès Dương Quang Hofstetter), tôi thổ lộ rằng đất nước tôi
cần tôi hơn. Và “bà đầm” đồng ý theo tôi về VN. Khi ấy là năm 1965, tôi
31 tuổi.
Rất nhiều lá thư kết nối với VNMPT chúng tôi nhận
được hôm nay là của những SV đã nhận học bổng đợt 3 năm ấy, ai cũng nhắc
nhớ ý tưởng ông đã nhắn nhủ: “Sau này khi có điều kiện, các em hãy giúp
đỡ những người đi sau mình”.
Trong tư liệu của chương trình
VNMPT có ghi lại một câu chuyện tại buổi trao học bổng lần 10 cho các SV
ngành điện toán. Trong lúc trò chuyện, ông Dương Quang Thiện chợt hỏi:
“Các em học điện toán sau này định làm gì?”. Mọi người nhìn nhau, ngần
ngừ. Ông hỏi tiếp: “Có ai dự định sẽ trở về quê nhà làm việc không?”.
Một bạn mạnh dạn thưa: e rằng quê nhà lạc hậu, không có điều kiện để
theo đuổi và phát huy ngành mình học.
Ông đã kể ra câu chuyện
của chính mình: một kỹ sư điện toán của Hãng IBM đã từ châu Âu trở về VN
năm 1965, một đất nước lạc hậu lại đang ngập trong chiến tranh, bắt đầu
những bước đi đầu tiên của ngành công nghệ thông tin.
Tôi nghĩ
nước mình còn nghèo, còn lạc hậu nên sẽ cần mình hơn là nước người đã
phát triển. Tôi là kỹ sư người Việt đầu tiên của IBM. Tôi cũng đã đào
tạo những lập trình viên đầu tiên ở VN. Năm 1975, nhiều người ra đi. Tôi
nghĩ đất nước mình vẫn cần mình.
Khi có khoản tiền kha khá đầu
tiên là tiền lương hưu giáo viên của “bà đầm” được Chính phủ Thụy Sĩ
chuyển về, ông bà mang ngay đến chương trình VNMPT, “lấy giáo dục nuôi
giáo dục”.
Những ngày ấy, bí thư Thành ủy TP.HCM Nguyễn Văn
Linh bảo “phải tự cứu mình”. Và ở phòng làm việc của tôi, giờ nghỉ trưa
xuất hiện một tổ hợp sản xuất ruột bút bi, cung cấp nguyên liệu cho một
số công ty bút bi. Cứ vậy đến tận 1996, nhờ thế mà tôi có tiền làm công
tác xã hội.
Ông cười thoải mái, nhưng đó chỉ là một thời gian
khó. Việc giáo dục nuôi giáo dục, tri thức trả về tri thức mà cả đời ông
đã làm mỗi ngày cho đến bây giờ - 74 tuổi, là viết sách giảng dạy tin
học, hướng dẫn lập trình. Những cuốn sách mang tên Dương Quang Thiện
không thể thiếu trong hành trang của “dân” công nghệ thông tin.
Mỗi ngày ngồi trên máy ít nhất sáu giờ, ông rút hết những kiến thức,
kinh nghiệm mình tích lũy được qua bao năm để có được bộ sách hướng dẫn
đơn giản, dễ hiểu nhất cho SV. Tiền kiếm được từ việc bán sách, ông lại
lên kế hoạch cho các chương trình học bổng, xây dựng trường học, và tính
toán chi tiết sao cho thật là có lợi.
Năm 2003, tôi tài trợ
cho một cô SV học bổng cao học nông nghiệp ở Hà Lan, mỗi năm 10.000 USD.
Tôi bảo cô ấy phải tìm học thật nhiều kinh nghiệm của nông dân Hà Lan,
sau này về nước tìm cách phát triển nông nghiệp giúp bà con nông dân
mình.
Hết ba năm, cô về nước và được Công ty Dalat Harfarm mời
làm việc. Cô ấy làm hai năm rồi nghỉ, mở một trung tâm nghiên cứu các dự
án để tư vấn trồng trọt, tìm đầu ra cho nông sản. Cô ấy còn liên hệ
được một tổ chức phát triển nông nghiệp ở Đức tài trợ lập quỹ tín dụng
cho vay và luân chuyển vốn cho nông dân. Sắp tới tôi cũng sẽ góp thêm
vào quỹ ấy.
Ông say sưa nói về những đòi hỏi, mong muốn của ông
với sự phát triển của VNMPT: cần xác định rõ hơn trách nhiệm của các
thành viên với thế hệ đi sau; cần dõi theo từng bước đi, từng thành quả
của những người đã nhận học bổng… Và cả những gợi ý tưởng chừng vượt
sức: Tuổi Trẻ thử đầu tư sâu vào một địa phương, tài trợ cho các nhà
khoa học nghiên cứu địa lý, thổ nhưỡng, con người xem vì sao mà nghèo,
làm thế nào để khắc phục, và hãy tài trợ cho các dự án đó.
...
Chúng tôi hiểu những gì ông bà Dương Quang Thiện đã dành cả đời mình để
theo đuổi, đã chọn chương trình VNMPT để đồng hành và chúng tôi biết
mình sẽ còn rất nhiều việc phải làm.
Bức ảnh chúng tôi với cô chú Dương Quang Thiện (giữa) trong dịp trao học bổng Vì ngày mai phát triển lần ba (6-5-1989)
PHẠM VŨ
http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/289047/mot-doi-lay-giao-duc-nuoi-giao-duc.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét