NCVCDG-7: NÓI CHUYỆN VỚI CÁI ĐẦU GỐI: TÙ TỘI VÀ LUẬT SƯ Ở MỸ
DG: chào Ôn buổi sáng
OT: chào DG
DG: hôm nay, ôn có chuyện chi kể cho nghe không?
OT: chuyện cấm vận mấy hôm trước, hình như người ta tiêu hoá chưa xong thì phải. Chỉ có 3 like. Một cái từ Mỹ. Có lẽ người ta đang coi "bá đóng" world cup.
DG: ôn mà cũng để ý đến like hoặc no like. Mà "bá đóng" là gì vậy?
OT: "bá đóng" là bóng đá, nói lái theo kiểu dân Phan Thiết. Còn like hoặc no like, thì cũng phải xem thời tiết tình cãm của người vào FB của mình mà. Để mà viết hay là không viết. Mất thời giờ, nặn óc ra mà viết, mà chả ai quan tâm, ngoài cái đầu gối, thì viết lảm gì cho mệt cái thân.
DG: dạ, đúng thế. Nếu like ít quá, thì bỏ công viết chi cho mệt, đi ngủ gà ngủ gật như mấy ông già thì khoẽ hơn.
OT: à, trong báo Le Monde, Pháp, có vài tin lẻ tẻ đọc cho vui.
DG: chẵng hạn
OT: Nước Mỹ, năm 2012, dân số là 315 triệu thì có đến 2,3 triệu người ở tù, với 710 người ở tù trên 100.000 dân, còn ở Pháp, đầu 1/4/2014, có 68.859 người ở tù trên 68 triệu dân, nghĩa là khoảng 123 người ở tù trên 100.000 dân. Nói tóm lại tỉ lệ số người bị tù ở Mỹ cao nhất thế giới. Người ta hiện đang nói đến gulag americain trên đất Mỹ. Gulag là từ chỉ nhà tù dã man ở LX thời Staline, mà văn hào người Nga, Alexander Solenitsyn, đã cho ra đời tập sách The Gulag Archipelago, và đã được giãi Nobel văn chương.
DG: Ôn biết số tù của Mỹ và của Pháp thông qua báo chí, còn ở VN ôn có biết số người bị tù không?
OT: ôn cũng muốn biết, nhưng chả ai cho biết con số (có lẽ là bí mật quốc gia) nên bị mang tiếng là chỉ biết số của âu mỹ để chê bai chế độ VN. Nếu bỏ đi cái vụ mang tiếng vừa kễ trên, thì rất lý thú khi tìm hiểu hệ thống tư pháp của Mỹ.
DG: ôn kể đi ôn, chắc là hấp dẫn lắm thì phải.
OT: ừ, thì kể. Thứ nhất, dân số thế giới năm 2014 ước tính vào khoảng 7.200 triệu người, còn dân số Mỹ như đã nói vào khoảng 315 triệu, như vậy chỉ chiếm xấp xỉ vào khoảng 4,3%, nhưng DG có biết số luật sư Mỹ chiếm bao nhiêu % so với số luật sư thế giới?
DG: dạ không. Có bao giờ ai để ý làm gì?
OT: số luật sư Mỹ chiếm 40% so với thế giới. Kinh khủng phải không?
DG: ố là là, sao mà nhiều lắm thế?
OT: người Mỹ họ thích đi kiện, bạ chi họ cũng đi kiện, mà chuyện kiện tụng thì phải giao cho luật sư. Ra đường trượt té gãy chân vì băng tuyết (verglas), hoặc một nhánh cây mục rớt trên đầu bị thương là đi kiện thành phố. Ngành tư pháp Mỹ là ngành có nhiều cái nhất.
DG: ôn kể nghe xem. Bắt đầu hấp dẫn đó.
OT: (1) số luật sư Mỹ chiếm nhiều nhất thế giới, 40%, như đã nói; (2) có nhiều văn phòng luật sư nổi tiếng có tên tuổi trên 100 năm, mà số luật sư lên đến 2.000 người, chưa kể đến những nhân viên gọi là paralegal lo thu thập thông tin vụ án; (3) lương luật sư ở Mỹ cao nhất so với các ngành nghề khác, kể cả ngành y hoặc nha; (4) luật sư Mỹ nỗi tiếng làm viêc như điên, có người chỉ ngủ 4 tiếng một ngày, thứ 7 chúa nhật làm việc không nghỉ, do đó số người đau tim, tai biến mạch máu não, bị vợ ly dị, tự tữ là rất lớn trong giới luật sư so với số các ngành nghề; (5) chi phí một vụ kiện ở Mỹ rất cao chót vót và kéo dài rất lâu ở Mỹ, trung bình 4-5 năm, do đó phần lớn các luật sư bên nguyên đơn cũng như bên bị cáo khuyên là không nên lôi nhau ra toà cho tốn công tốn của tốn thời gian, mà nên thoả thuận tiền bồi thường thế nào đó để hai bên đều có lợi (trong thiệt hại). Cứ xem cách Apple và Samsung kiện nhau rồi thoả thuân với nhau để giải quyết việc tranh chấp bản quyền điện thoại di động thì thấy. Do đó, đừng nên đi kiện với người Mỹ hay để cho người Mỹ khởi kiện (như VN với vụ cá tra, cá basa).
DG: câu chuyện sao mà dài thế ôn.
OT: ừ, thì nó dài thế, biết làm sao. Vậy có muốn nghe tiếp hay thôi. Người kể mõi miệng khô môi, chứ người nghe thì có tốn hao năng lượng gì đâu, mà than với thở.
DG: dạ, đã lở phóng lao thì phải theo lao, biết làm sao đây.
OT: ừ thì chịu khó nghe tiếp. (6) cái xã hội Mỹ hình như bị vây bủa bởi tấm lưới rộng lớn các luật sư. Tất cả mọi xí nghiệp, công ty sản xuất kinh doanh gì gì đó đều phải có luật sư toàn thời gian, hoặc bán thời gian tuỳ theo qui mô của mình. Công việc của các luật sư này là khai thuế, kiểm tra hợp lệ các hợp đồng hợp tác kinh tế, v.v.. Các cơ quan chính quyền, các tổ chức xã hội, kinh tế, ONG đều phải nhờ đến các văn phòng luật sư, vì họ có thể bị người dân đi kiện vì thiếu trách nhiệm này nọ. Một cành cây mục rơi trúng đầu một người dân (nếu người này là một VIP) lở gây ra tai nạn thì công ty công viên cây xanh sẽ phải đi hầu toà thông qua ông luật sư của công ty.
Hầu hết các gia đình thượng lưu giàu có ở Mỹ đều có một hoặc nhiều văn phòng luật sư nổi tiếng giúp việc cho mình liên quan đến tài sản (tài khoản ngân hàng, chứng khoán, bất động sản..), đến các hợp đồng hôn nhân, thủ tục thừa kế chia tài sản, ly dị, v.v..
DG: nếu ở VN mà có luật sư như thế, thì mấy cái vụ sổ đỏ sẽ bớt rắc rối, đở biết mấy.
OT: ôn không biết, nhưng thử đề nghị các luật sư xem họ có mặn mà hay không. Nhưng theo OT nhận thấy, thì hiện tình ông NN ta không coi trọng vai trò quan trọng của luật sư, xem họ như là tàn dư của chế độ thực dân để lại. Các ông NN ta quên dưới cái thời thực dân trước kia, chính các luật sư yêu nước đã bào chữa cho các cán bộ lãnh đạo cách mạng khỏi tù tội, mà không lấy thù lao.
DG: ôn ơi là ôn. Nói làm chi cái loại người ăn cháo đá bát đó cho nó đau cái bao tữ.
OT: bây giờ có muốn nghe hay không điểm số 7?
DG: xin lỗi, con hơi tào lao. Ôn tiếp tục đi.
OT: (7) xung quanh Whasington, gần Maryland, có một vùng đất gồm toàn biệt thự, mà chủ sở hữu là 12.000 tên luật sư nổi tiếng hành nghề gọi là "vận động hành lang" (lobbyist). Họ làm việc cho những tập đoàn thuộc những nhóm lợi ích (một từ mà bà con ta bắt đầu quen dùng) nào đó. Lương của họ bình quân 1 triệu đô/ tháng (= 22 tỹ đồng VN / tháng), nghĩa là 12 triệu đô / năm. Trừ đi thuế thu nhập vào khoảng 55% thì họ còn vào khoảng 5 triệu đô / năm, họ thuộc lớp thượng lưu chóp bu của xã hội Mỹ. Vì là xuất thân luật sư, nên những người này lo thảo ra sẵn những điều luật cho các đạo luật mà một nghị sĩ nào đó sẽ đựơc vận động đưa ra biểu quyết ở quốc hội. Các nghị sĩ quốc hội chỉ có việc biểu quyết, chứ luật đã viết ra rất chặt chẽ bởi những luật sư nổi tiếng. Cách lảm luật ở Mỹ khác cách làm ở ta. Nói tóm lại, thông qua các luật sư kỳ cựu nổi tiếng, các nhóm lợi ích Mỹ, thường là giới nhà giàu của các tập đoàn, chi phối toàn bộ nền kinh tế không những của nước Mỹ mà của thế giới. Cái chi mà không có lợi cho nhóm nhà giàu nào đó, thì khỏi có luật. Chẵng hạn cái luật bảo hiểm y tế cho thêm 20% người Mỹ nghèo (hiên chỉ 60% người Mỹ được bão hiễm y tế, trong khi ấy 100% ở Pháp) bây giờ được gọi tếu là Obamacare, được soạn thảo rất kỹ lưởng bởi bà Hillary Clinton, thời tổng thống Clinton, không được thông qua, nay lấy lại bởi Obama đưa vào biểu quyết, nhưng cũng không đuộc thông qua một cách trọn vẹn ở quốc hội. Chẵng qua là ví các hãng bảo hiễm thấy khòng có lợi cho họ.
DG: sao mà rắc rối thế?
OT: tới đây, ôn xin hết.
DG: à, mà sao ôn ở VN có bao giờ đi Mỹ đâu, mà chuyện chi ở Mỹ có vẽ ôn biết nhiều hơn Việt kiều ở Mỹ.
OT: thật ra, trước 1975, ở miền Nam, ôn chỉ lo việc IT, nên cũng ít để ý đến chuyện nước Mỹ. Nhưng sau 1975, ôn có mấy đứa cháu con bà chị ruột vượt biên qua Mỹ, sau trở thành Việt kiều. Nhân những dịp chúng về thăm gia đình, ôn chỉ đòi chúng nó đem cho ông vài chục quyển sách best-seller để đọc cho vui qua thời gian. Ôn khoái đọc sách lãng mạn, truyện ký sự toà án, truyện trinh thám. Còn truyện science fiction thì ông không thích. Sách chúng mua toàn là sách phế thải từ các thư viện bán ra chỉ 1$, về đây đọc xong, ôn đem xuống Nguyễn Huệ bán lại 1,5$.
DG: ôn có đầu óc kinh doanh quá ta.
OT: từ những câu chuyện trong sách, từ báo chí điện tử trên internet,và từ wikipedia và google ôn hình thành kho kiến thức của ôn. Đâu có chi là khó, là lạ. Thôi ông ngưng ở đây nhé.
DG: dạ, con cám ơn ôn. Ôn chơi lan xong chưa.
OT: xong rồi ngày hôm qua. Bây giờ, ôn thất nghiệp. Chưa biết làm gì tiếp đây, để người ta gọi là vui thú điền viên.
DƯƠNG QUANG THIỆN - 12/07/2014 - 9:00 AM
****************************************************
NCVCDG-6: NÓI CHUYỆN VỚI CÁI ĐẦU GỐI: CẤM VẬN LÀ GÌ .
DG: con chào Ôn. Chắc mạng chạy ổn?
OT: chào DG. Tạm thời mạng đang ổn. Đừng nhắc đến tên nó, không khéo nó sẽ chơi mình cho mà coi.
DG: hôm nay, ôn có đề tài chi hay không?
OT: cả đêm ngủ không được, tới 3 giờ sáng mới chợp mắt ngủ một tí thì đã 5 giờ sáng rồi. Sáng nay làm mấy chậu phong lan mà cặp mắt nó nặng ơi là nặng, định lấy que tăm căn hai mí mắt ra mà làm việc. À, đề tài hôm nay hả? Chuyện ôn sẽ kể, mang hơi hướng "chính chị chính em", ít khi ai đá động, không hiểu bà con có thích nghe hay không. Bây giờ, người ta khoái nghe Hoài Linh tấu hài thọc lét thiên hạ, hoặc Angela Phương Trinh giơ mông giơ vú. Chuyện chính trị người ta sợ phải vắt óc suy nghỉ động não mất năng lượng.
DG: thôi thì OT cứ kể cho bà con nghe, thay đổi món ăn tinh thần mà.
OT: thôi đành lòng chiều DG một chút. Câu chuyện như vầy: đầu tháng 7/2014 này, có tin một ngân hàng lớn của Pháp, ngân hàng BNP Parisbas bị cơ quan dịch vụ tài chính DFS ở New York, Mỹ, phạt vạ 8,9 tỉ đô (= 200.000 tỷ đồng VN) vì đã vi phạm luật cấm vận của Mỹ đối với các nước Soudan (Phi châu), và hai nước Cuba và Iran. Luật mang tên "International Emergency Economic Power Act". Ngân Hàng BNP Paribas đã thực hiện những giao dịch chui với 3 nước kễ trên lên đến 200 tỹ đô (= 2,5 triệu tỹ đồng VN).
DG: làm sao một công ty Pháp mà có thể phải tuân lệnh một đạo luật ban hành từ Mỹ. Như thế, chủ quyền quốc gia Pháp để ở đâu?
OT: ôn không phải là luật sư, nên không trả lời được. Đi mà hỏi tổng thống Pháp Hollande và tổng thống Mỹ, Barack Obama. Ôn chỉ biết rằng, nếu ngân hàng Pháp không trả tiền phạt thì giấy phép hoạt động tại sàn giao dịch tài chính tại Wall Street sẽ bị rút vĩnh viễn. Thế là toi đời.
DG: đúng là ghê gớm sức mạnh đồng đô la Mỹ.
OT: để ôn kể thêm chuyện vui Mỹ thứ hai.
DG: chuyện có hấp dẫn không ôn?
OT: hấp dẫn hay không tuỳ theo mình thân Mỹ hay ghét Mỹ. Thôi thì cứ nghe cái đã rồi tự cho lả hấp dẫn hay không. Câu chuyện liên quan đến Ukraine. Có biết chuyện Ukraine không?
DG: dạ sơ sơ, mơ mơ hồ hồ.
OT: câu chuyện bắt đầu từ đầu năm đến giờ, và chưa chấm dứt, và còn lâu mới chấm dứt. Khi LX tan rã năm 1991, thì Ukraine tuyên bố độc lập. Cộng đồng châu Âu (EU) và Mỹ muốn lôi kéo Ukraine vào khối EU để NATO có thể ép sát đặt tên lữa lá chắn sát biên giới Nga, thay vì đặt ở Ba Lan quá xa xôi.
DG: như vậy, ông Nga nào mà chịu nổi. À, vì vậy mà EU, Mỹ è nhau lật đổ ông tổng thống Youkanovitch, thân Nga.
OT: đúng thế. Thì sau đó, bán đảo Crimee, thuộc Ukraine, liền đòi ly khai xin sát nhập vào Nga. Thế là Nga lật đật làm mọi thủ tục ôm chặt Crimee vào lòng, mặc dầu Mỹ và EU kêu la bài hải là bất hợp pháp. Tổng thống Putin đáp trả: trường hợp Crimee giống như trường hợp Kosovo trước đó. Nếu Mỹ và EU cho sự ly khai của Kosovo khỏi Serbie là hợp pháp, thì ly khai của Crimee khỏi Ukraine cũng là hợp pháp.
DG: thế là Mỹ và EU bị bí, câm họng.
OT: họ đâu có họng để mà câm. Họ liền bàn nhau cấm vận Nga, nhất là đối với Putin và các bạn tỉ phú của Putin: tài khoản ngân hàng ở ngoại quốc bị khoá phong toả, cấm đi du lịch, đi shopping đối với các mệnh phụ phu nhân.
DG: mà hình như Nga cũng tính chuyện trả đủa các công ty Mỹ và EU đang đầu tư ở Nga thì phải?
OT: ừ, có đấy. Chẵng hạn, Putin ra lệnh hình thành hệ thống thẻ tín dụng cho dân Nga, và cho đóng cửa các công ty Mỹ về tín dụng như Master Card, hoặc Visa, v.v.. Nhưng nhìn chung thì Nga thua thiệt trong trận đấu này, một trận đấu giống như thời chiến tranh lạnh giữa TB/CS.
DG: xem ra vấn đề không đơn giản chút nào.
OT: đúng thế. Có 2 vấn đề chính: (1) Nga không muốn cho Mỹ/EU/NATO áp sát biên giới Ukraine/Nga; (2) Nga sẽ mất thị trường khí đốt cho EU/Ukraine trong tương lai. Trong tương lai, Mỹ sẽ là nhà xuất khẩu hàng đầu thế giới về khí đốt phiến đá (schiste).
DG: hình như Nga giãi quyết điểm 1 bằng cách xúi dân miền Đông và Nam Ukraine, nói tiếng Nga, đòi hỏi thể chế liên bang để vùng này sẽ là vùng đệm giữa EU/NATO và Nga.
OT: đúng thế. Còn điểm 2, Putin đã tạm thời giãi quyết bằng cách ký hợp đồng với Tập Cận Bình cung cấp trong tương lai 400 tỷ đô la dầu khí cho TQ. Mỹ ngẫn tò te về vụ mua bán này, và VN buồn lòng khi Putin không nói gì giúp VN về vụ biển Đông.
DG: đúng là cái lắt léo của chính trị.
OT: tới đây câu chuyện Ukraine đã giãi thích tường tận. Không biết bà con thấy thế nào? Còn cậu. Trong 2 câu chuyện vừa kể trên, DG thấy có chung một yếu tố quan trọng nào không?
DG: dạ, không thấy.
OT: thế mà không thấy hả? Đó là vấn đề cấm vận. Ngón nghề rất điêu luyện của chính phủ Mỹ.
DG: à, con thấy ra rồi.
OT: tới đây, OT gởi cho đọc bài : "Cấm vận là gì?". Ông chưa bao giờ đọc một bài nào nói về cấm vận. Bài này ông đúc kết từ những hiểu biết lượm lặt từ trước đến nay của ông. Sau đây là nội dung.
Cấm vận là gì?
Cấm vận dịch từ chữ embargo. Ngoài từ embargo, còn có từ cùng mang ý nghiã là sanction (trừng phạt). Nghĩa là khi hai nước giao chiến, thì nước mạnh thế thường sử dụng chiêu cấm vận (hoặc trừng phạt) để làm cho đối phương yếu đi. Hồi xưa, khi con người ta chưa văn minh hiện đại như ngày hôm nay, thì chiêu cấm vận rất thô thiển. Nghĩa là thế nào? Theo thời xa xưa ấy, cấm vận đơn giản là cấm vận chuyển cho đối phương. Nước mạnh cấm vận cái gì đối với nước yếu? Người ta, nếu có thể được thì người ta ngăn ngừa vận chuyển vũ khí, đạn dược, lương thực, thực phẩm, xăng dầu, thuốc men, nghĩa là bất cứ cái gì làm cho đối phương suy yếu. Các đồ vận chuyển thường theo đường bộ, đường xe lữa, đường thuỹ hoặc đường hàng không? Do đó, cấm vận nghiêm ngặt thường phải cho kiểm soát ngã biên giới đường bộ, đường sắt, bến cãng đường thuỹ, hoặc các sân bay đường hàng không. Nhưng ngày con người càng tinh vi, tiến bộ, văn minh thì chiêu cấm vận không còn thô thiển như ngày xưa. Người ta cấm chuyển tiền qua ngân hàng cho phe thù địch. Người ta cấm buôn bán giao dịch, xuất khẩu cũng như nhập khẩu bất cứ thứ gì với đối phương. Người ta cấm truyền thông (điện thoại, internet, vệ tinh, v.v..). Người ta cấm các vị lãnh đạo, hoặc bạn bè thân thuộc của các lãnh đạo phe đối phương đi du lịch, hoặc đi dư hội thảo, hoặc đi shopping. Tóm lại, cấm cái chi được thì cứ cấm, vận cái chi được thì cứ vận. Nhưng vào cái thời buổi mà người ta tự phong là hiện đại, văn minh, dân chủ này, cái việc cấm vận lại càng siêu đẵng ở cái chỗ: nước X, mạnh hơn nước thù địch Y, ra lệnh cấm vận đối với Y. Nếu lệnh cấm vận hiệu lực đối với dân chúng nước X thì không nói làm gì, nhưng cái siêu ở đây, các nước A, B, C, .. kể cả nước từng tuyên bố trung lập như Thuỵ Sĩ, không thù địch đối với nước Y , cũng phải tuân theo lệnh cấm vận của nước X. Siêu chính là ở chỗ đó. Tới đây, bạn đã hiểu cấm vận là gì?
Bây giờ, Thiện mỗ xin nêu ra vài thí dụ thực tế về cấm vận từ sau thế chiến thứ hai.
(1) Trước tiên là VN. Sau 30/4/1975, VN hoàn toàn độc lập, nhưng đối với Mỹ là một chén đắng, nói theo kiểu công giáo. Chính phủ CSVN tưởng bở là đây là lúc phục hồi hàn gắn vết thương chiến tranh, phát triển đất nước theo đường lối XHCN mà mình đã lựa cọn. Đâu có ngờ Mỹ ra lệnh cấm vận đối với VN, không cỏ lý do gì hết, ngoài lý do cay cú bị thua trận : "Đồn rằng châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe lăn". Đã không bồi thường chiến tranh vì thua trận mà còn chơi trò cấm vận. Đúng la cao bồi Mỹ. Cấm vận suốt 20 năm, từ 1975 đến 1995, năm Mỹ bình thường hoạ ngoại giao với VN. 20 năm bị cấm vận, không làm ăn chi được, ngoại bất nhập, nội bất xuất. Nghĩa là không có ngoại tệ nhập nguyên liệu để sản xuất, không thể xuất khẩu bán ra được cái gì để cỏ ngoại tệ. Mãi đến năm 1993, khi VN đòi Mỹ bình thường hoá ngoại giao, thì Mỹ ẻp VN ký một thoả thuận trả món nợ 2,8 tỷ đô mà Nguyễn Văn Thiệu, tổng thống VNCH, đã nợ Mỹ trong chiến tranh VN. Vì muốn Mỹ bỏ cấm vận nếu được bình thường hoá để có cơ hội phát triển kinh tế, nên VN đành bóp bụng đi vay 2,8 tỷ đô của IMF trả nợ cho Mỹ. Đã không nhận được bồi thường chiến tranh, mà còn phải trả nợ chiến tranh cho Nguyễn Văn Thiệu. Nghĩ cũng lạ. Bạn thấy hiệu quả cấm vận thế nào đối với VN. Qua 1995, Mỹ mới bình thường hoá ngoại giao với VN.
(2) Thứ đến trường hợp Cuba. Fidel Castro lật đổ chế độ Batista, thân Mỹ, năm 1959, lập ra chế độ CS ở Cuba. Khi những người giàu (phần lớn là người Mỹ) vượt biên bỏ qua Miami, Mỹ, thì Mỹ bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh với Cuba. CIA tiến hành một cuộc chiến tranh chớp nhoáng, thường được gọi chiến tranh vùng vịnh Con Heo, chống Cuba, nhưng thất bại não nề. Thế là từ 1959, Mỹ ra lệnh cấm vận Cuba, cho tới nay 2014, nghĩa là suốt 55 năm, một cuộc cấm vận dài nhất trong lịch sữ thế giới. Hằng năm, đầu mỗi kỳ họp thường niên của Liên Hợp Quốc, thì người ta đệ trình một nghị quyết yêu cầu Mỹ bãi bỏ cấm vận Cuba. Toàn thể các quốc gia LHQ đều bỏ phiếu thuận, chỉ trừ 2 lá phiếu của cặp bài trùng Mỹ - Israel là chống. Vì nghị quyết không mang tính ràng buộc, nên chả ai làm gì nổi sự thù vặt bướng bĩnh của Mỹ. Mà đâu đã hết, suốt chừng ấy năm, CIA đã tiến hành 178 cuộc thủ tiêu Fidel Castro mà không thành công, thật là kinh khủng. Bây giờ, Fidel đã rút lui vào hậu trường chính trị, nên Mỹ bắt đầu nới lỏng cấm vận, bắt đầu là việc cho thân nhân Cuba kiều về thăm quê hương. Theo Thiện mỗ, ngày nào cái gai Fidel Castro còn sống sờ sờ trước mắt ông cao bồi kiêm mafia Mỹ, thì cấm vận Cuba bé nhỏ vẫn còn dài dài. Có người ác độc đang cầu Chúa kéo Fidel về trời cho nhanh nhanh, chứ CIA đã thử 178 lần rồi không thành. Năm nay Fidel cũng đã 88 tuổi, chắc không còn bao lâu nữa thì Cuba thoát khỏi cảnh cấm vận tàn ác của Mỹ.
(3) Chiến tranh lạnh với các nước trong khối CSCN: Liên Xô, Trung Cộng, Bắc Việt, Bắc Triều Tiên, Cuba, các nước Đông Âu (khối Varsava). Chiến tranh lạnh chỉ xuất hiện sau thế chiến 2 đối với các nước thuộc khối CSCN như kể trên, khởi xướng và cầm đầu bởi Mỹ. Đây là một cuộc chiến thầm lặng, âm ỷ, không súng đạn, ít thấy thương vong máu me đầy mình, nhưng người chết thì không thiếu. Vũ khí lợi hại nhất trong chiến tranh lạnh là cấm vận. Cái gì có thể làm cho các nước CS bị kiệt quệ (kể cả để cho con trẽ nước CS suy dinh dưởng) thì ra tay cấm vận: kinh tế, tài chính, giao thương xuất nhập khẩu, du lịch, văn hoá. Cái tệ hại, là bắt buộc toàn thế giới không theo CS phải tuân thủ các luật lệ cấm vận của mình đề ra chống khối CS, chẵng hạn vụ ngân hàng BNP Parisbas của Pháp vì giao dịch chui với Soudan, Cuba, và Iran mà bị Mỹ phạt vạ 8,9 tỷ đô la trong tháng 6/2014 vừa rồi.
Nhìn chung thì : (1) Trong tất cả các quốc gia trên thế giới, thì từ 1945 trở đi, Mỹ là nước duy nhất sử dụng chiêu cấm vận đối với các nước mà Mỹ không thích, dù nước này chưa hề khiêu chiến với Mỹ, thí dụ VN; (2) Mỹ chuyên cấm vận các nước theo chủ nghĩa CS, vì họ cho CS là vô thần. Mà vô thần là đi ngược lại đạo thiên chúa. Nên (a) nước nào là CS mà họ đánh được thì họ đánh (thí dụ: Bắc VN), không đánh được thì ra tay cấm vận (thí dụ: Cuba, VN sau 1975); (b) nước nào có lãnh tụ sắp biến nước mình thành CS hoặc theo CNXH thì họ tìm cách thủ tiêu (thí dụ: Patrice Lumumba người Congo bị thủ tiêu bởi CIA năm 1961, vì ông này thắng cữ thù tướng nước Congo, cựu thuộc địa Bĩ, và là một người CS; Salvador Allende, tổng thống XHCN của Chili bị Pinochet hợp tác với CIA lật đổ năm 1973, vì sợ Chili biến thành một nước CS). (3) Những nước nào, không thuộc phe CS, nhưng chống đối Mỹ hay đụng chạm đến quyền lợi của Mỹ, thì Mỹ cũng ra tay cấm vận. Thí dụ : Iran sau khi vua Palevi bị giáo chủ Khomenie đuổi khỏi Iran, hoặc Myanmar.
Cấm vận dịch từ chữ embargo. Ngoài từ embargo, còn có từ cùng mang ý nghiã là sanction (trừng phạt). Nghĩa là khi hai nước giao chiến, thì nước mạnh thế thường sử dụng chiêu cấm vận (hoặc trừng phạt) để làm cho đối phương yếu đi. Hồi xưa, khi con người ta chưa văn minh hiện đại như ngày hôm nay, thì chiêu cấm vận rất thô thiển. Nghĩa là thế nào? Theo thời xa xưa ấy, cấm vận đơn giản là cấm vận chuyển cho đối phương. Nước mạnh cấm vận cái gì đối với nước yếu? Người ta, nếu có thể được thì người ta ngăn ngừa vận chuyển vũ khí, đạn dược, lương thực, thực phẩm, xăng dầu, thuốc men, nghĩa là bất cứ cái gì làm cho đối phương suy yếu. Các đồ vận chuyển thường theo đường bộ, đường xe lữa, đường thuỹ hoặc đường hàng không? Do đó, cấm vận nghiêm ngặt thường phải cho kiểm soát ngã biên giới đường bộ, đường sắt, bến cãng đường thuỹ, hoặc các sân bay đường hàng không. Nhưng ngày con người càng tinh vi, tiến bộ, văn minh thì chiêu cấm vận không còn thô thiển như ngày xưa. Người ta cấm chuyển tiền qua ngân hàng cho phe thù địch. Người ta cấm buôn bán giao dịch, xuất khẩu cũng như nhập khẩu bất cứ thứ gì với đối phương. Người ta cấm truyền thông (điện thoại, internet, vệ tinh, v.v..). Người ta cấm các vị lãnh đạo, hoặc bạn bè thân thuộc của các lãnh đạo phe đối phương đi du lịch, hoặc đi dư hội thảo, hoặc đi shopping. Tóm lại, cấm cái chi được thì cứ cấm, vận cái chi được thì cứ vận. Nhưng vào cái thời buổi mà người ta tự phong là hiện đại, văn minh, dân chủ này, cái việc cấm vận lại càng siêu đẵng ở cái chỗ: nước X, mạnh hơn nước thù địch Y, ra lệnh cấm vận đối với Y. Nếu lệnh cấm vận hiệu lực đối với dân chúng nước X thì không nói làm gì, nhưng cái siêu ở đây, các nước A, B, C, .. kể cả nước từng tuyên bố trung lập như Thuỵ Sĩ, không thù địch đối với nước Y , cũng phải tuân theo lệnh cấm vận của nước X. Siêu chính là ở chỗ đó. Tới đây, bạn đã hiểu cấm vận là gì?
Bây giờ, Thiện mỗ xin nêu ra vài thí dụ thực tế về cấm vận từ sau thế chiến thứ hai.
(1) Trước tiên là VN. Sau 30/4/1975, VN hoàn toàn độc lập, nhưng đối với Mỹ là một chén đắng, nói theo kiểu công giáo. Chính phủ CSVN tưởng bở là đây là lúc phục hồi hàn gắn vết thương chiến tranh, phát triển đất nước theo đường lối XHCN mà mình đã lựa cọn. Đâu có ngờ Mỹ ra lệnh cấm vận đối với VN, không cỏ lý do gì hết, ngoài lý do cay cú bị thua trận : "Đồn rằng châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe lăn". Đã không bồi thường chiến tranh vì thua trận mà còn chơi trò cấm vận. Đúng la cao bồi Mỹ. Cấm vận suốt 20 năm, từ 1975 đến 1995, năm Mỹ bình thường hoạ ngoại giao với VN. 20 năm bị cấm vận, không làm ăn chi được, ngoại bất nhập, nội bất xuất. Nghĩa là không có ngoại tệ nhập nguyên liệu để sản xuất, không thể xuất khẩu bán ra được cái gì để cỏ ngoại tệ. Mãi đến năm 1993, khi VN đòi Mỹ bình thường hoá ngoại giao, thì Mỹ ẻp VN ký một thoả thuận trả món nợ 2,8 tỷ đô mà Nguyễn Văn Thiệu, tổng thống VNCH, đã nợ Mỹ trong chiến tranh VN. Vì muốn Mỹ bỏ cấm vận nếu được bình thường hoá để có cơ hội phát triển kinh tế, nên VN đành bóp bụng đi vay 2,8 tỷ đô của IMF trả nợ cho Mỹ. Đã không nhận được bồi thường chiến tranh, mà còn phải trả nợ chiến tranh cho Nguyễn Văn Thiệu. Nghĩ cũng lạ. Bạn thấy hiệu quả cấm vận thế nào đối với VN. Qua 1995, Mỹ mới bình thường hoá ngoại giao với VN.
(2) Thứ đến trường hợp Cuba. Fidel Castro lật đổ chế độ Batista, thân Mỹ, năm 1959, lập ra chế độ CS ở Cuba. Khi những người giàu (phần lớn là người Mỹ) vượt biên bỏ qua Miami, Mỹ, thì Mỹ bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh với Cuba. CIA tiến hành một cuộc chiến tranh chớp nhoáng, thường được gọi chiến tranh vùng vịnh Con Heo, chống Cuba, nhưng thất bại não nề. Thế là từ 1959, Mỹ ra lệnh cấm vận Cuba, cho tới nay 2014, nghĩa là suốt 55 năm, một cuộc cấm vận dài nhất trong lịch sữ thế giới. Hằng năm, đầu mỗi kỳ họp thường niên của Liên Hợp Quốc, thì người ta đệ trình một nghị quyết yêu cầu Mỹ bãi bỏ cấm vận Cuba. Toàn thể các quốc gia LHQ đều bỏ phiếu thuận, chỉ trừ 2 lá phiếu của cặp bài trùng Mỹ - Israel là chống. Vì nghị quyết không mang tính ràng buộc, nên chả ai làm gì nổi sự thù vặt bướng bĩnh của Mỹ. Mà đâu đã hết, suốt chừng ấy năm, CIA đã tiến hành 178 cuộc thủ tiêu Fidel Castro mà không thành công, thật là kinh khủng. Bây giờ, Fidel đã rút lui vào hậu trường chính trị, nên Mỹ bắt đầu nới lỏng cấm vận, bắt đầu là việc cho thân nhân Cuba kiều về thăm quê hương. Theo Thiện mỗ, ngày nào cái gai Fidel Castro còn sống sờ sờ trước mắt ông cao bồi kiêm mafia Mỹ, thì cấm vận Cuba bé nhỏ vẫn còn dài dài. Có người ác độc đang cầu Chúa kéo Fidel về trời cho nhanh nhanh, chứ CIA đã thử 178 lần rồi không thành. Năm nay Fidel cũng đã 88 tuổi, chắc không còn bao lâu nữa thì Cuba thoát khỏi cảnh cấm vận tàn ác của Mỹ.
(3) Chiến tranh lạnh với các nước trong khối CSCN: Liên Xô, Trung Cộng, Bắc Việt, Bắc Triều Tiên, Cuba, các nước Đông Âu (khối Varsava). Chiến tranh lạnh chỉ xuất hiện sau thế chiến 2 đối với các nước thuộc khối CSCN như kể trên, khởi xướng và cầm đầu bởi Mỹ. Đây là một cuộc chiến thầm lặng, âm ỷ, không súng đạn, ít thấy thương vong máu me đầy mình, nhưng người chết thì không thiếu. Vũ khí lợi hại nhất trong chiến tranh lạnh là cấm vận. Cái gì có thể làm cho các nước CS bị kiệt quệ (kể cả để cho con trẽ nước CS suy dinh dưởng) thì ra tay cấm vận: kinh tế, tài chính, giao thương xuất nhập khẩu, du lịch, văn hoá. Cái tệ hại, là bắt buộc toàn thế giới không theo CS phải tuân thủ các luật lệ cấm vận của mình đề ra chống khối CS, chẵng hạn vụ ngân hàng BNP Parisbas của Pháp vì giao dịch chui với Soudan, Cuba, và Iran mà bị Mỹ phạt vạ 8,9 tỷ đô la trong tháng 6/2014 vừa rồi.
Nhìn chung thì : (1) Trong tất cả các quốc gia trên thế giới, thì từ 1945 trở đi, Mỹ là nước duy nhất sử dụng chiêu cấm vận đối với các nước mà Mỹ không thích, dù nước này chưa hề khiêu chiến với Mỹ, thí dụ VN; (2) Mỹ chuyên cấm vận các nước theo chủ nghĩa CS, vì họ cho CS là vô thần. Mà vô thần là đi ngược lại đạo thiên chúa. Nên (a) nước nào là CS mà họ đánh được thì họ đánh (thí dụ: Bắc VN), không đánh được thì ra tay cấm vận (thí dụ: Cuba, VN sau 1975); (b) nước nào có lãnh tụ sắp biến nước mình thành CS hoặc theo CNXH thì họ tìm cách thủ tiêu (thí dụ: Patrice Lumumba người Congo bị thủ tiêu bởi CIA năm 1961, vì ông này thắng cữ thù tướng nước Congo, cựu thuộc địa Bĩ, và là một người CS; Salvador Allende, tổng thống XHCN của Chili bị Pinochet hợp tác với CIA lật đổ năm 1973, vì sợ Chili biến thành một nước CS). (3) Những nước nào, không thuộc phe CS, nhưng chống đối Mỹ hay đụng chạm đến quyền lợi của Mỹ, thì Mỹ cũng ra tay cấm vận. Thí dụ : Iran sau khi vua Palevi bị giáo chủ Khomenie đuổi khỏi Iran, hoặc Myanmar.
Tới đây, thiết nghĩ bạn có thể hình dung cấm vận là gì. Thường người ta ít quan tâm đến cấm vận. Nhưng hậu quả của nó rất tệ hại không tưởng tượng nổi.
OT: bài viết khá dài, phải không DG?
DG: dạ, đọc mệt quá, toàn là sự kiện mà tụi con ít biến đến. Đúng là chính chị chính em.
OT: xin chúc mọi người ngủ ngon, nhưng đừng mớ đến mấy ông cao bồi Mỹ nhá.
DƯƠNG QUANG THIỆN - 9/7/2014 - 8:27 PM
****************************************************
NCVCDG- 5: NÓI CHUYỆN VỚI CÁI ĐẦU GỐI : MỘT ÔNG BẠN BÀN VỀ ERP NỮA ĐƯỜNG ĐỨT GÁNH CỦA OT.
DG: chắc OT lại gặp rắc rối với mạng chứ gì?
OT: đúng thế. Nhưng nay vừa sửa xong. Chắc là phải chuyển qua sử dụng Viettel xem. Khá bực mình với FPT. Không biết mình thuộc loại thượng đế gì với FPT.
DG: hôm nay có chuyện chi bàn không OT?
OT: có cmt trả lời đối với NCVCDG-4, nhưng OT không muốn trả lời, vì cái cmt này đẻ ra cái cmt khác bất tận, mệt mõi lắm. Nên cho ngưng cho rồi. À, vừa rồi có anh bạn SAMIS, viết cho OT một email liên quan đến việc ERP nữa đường đứt gánh.
DG: ôn cho xem nội dung đi.
OT: ừ, nội dung như sau.
"Chào chú,
Cháu còn nhớ khi chú đưa ra dự định về việc phổ cập ERP cho các chuyên viên IT của các xí nghiệp cháu thật sự cảm thấy băn khoăn về tính khả thi của dự án khi mà thời hạn chú đặt ra là 6 tháng và với nhân lực là 3 bạn trẻ, giỏi rất nhiệt tình nhưng chưa có kinh nghiệm thực tế. Cháu cũng đã trình bày với chú những khó khăn có thể sẽ gặp phải, nhưng thấy chú rất quyết tâm với hướng đi của mình và chú cũng sẵn sàng chấp nhận rũi ro nếu sau 6 tháng mà không hoàn tất nên cháu nghĩ thôi thì cố gắng bằng cách này hay cách khác ủng hộ chú vì biết đâu cần phải bắt tay vào làm (chứ không phải ngồi bàn cãi mãi) mới biết dự định có đi đúng hướng hay không?dự án có thành công hay không?có thể do tâm lý sức ì và suy nghĩ theo lối mòn và nhiều nguyên nhân khác làm cho cháu không có quyết tâm mạnh mẽ như chú.
Vừa rồi nhận được mail chú cho biết dự án ERP bị đứt gánh nữa đường cháu chỉ hơi bất ngờ một chút (vì hôm 30/4 ghé thăm chú nghe chú nói nhóm công tác đã hoàn tất module bán hàng, đang tiếp tục làm module quản lý kho nên cháu cảm thấy le lói hy vọng dự định ERP của chú sẽ thành công dù không dễ dàng gì). Cháu biết chú hơi buồn 1 chút vì đó là dự định tâm huyết của chú nhưng chỉ 1 chút vì chú ngay từ đầu chú cũng đã sẵn sàng chấp nhận rũi ro. Cháu chỉ tiếc 1 điều là do công việc bận rộn (dù chỉ là những công việc quản trị hệ thống không liên quan đến lập trình) và cũng do những va chạm với thực tế làm cho cháu không còn hứng thú nhiều với việc lập trình nên cháu không thể tham gia vào dự án để phần nào hỗ trợ cho chú.
Sau sự việc này chú có dự định gì khác không ạ?cháu biết chú sẽ không chịu ngồi yên mà sẽ tiếp tục làm 1 điều gì đó có ích cho những người lập trình trẻ thừa nhiệt tình nhưng còn thiếu kinh nghiệm thực tế."
DG: ôn dự định trã lời không?
OT: không. Ôn đang bận săn sóc mấy chậu lan Mokara. Hẹn khi khác vậy.
DƯƠNG QUANG THIỆN - 07/07/2014
NCVCDG-4: NÓI CHUYỆN VỚI CÁI ĐẦU GỐI : (1) OT ĐƯỢC XEM NHƯ LÀ ÔNG LÃNH ĐẠO CS GIÀ ĐUỐI LÝ, BIỆN MINH BỪA; (2) TẠI SAO VN PHẢI VÌ ĐỘC LẬP MÀ ĐÁNH PHÁP MỸ CHO HAO NGƯỜI TỐN CỦA.
DG: sao mấy ngày nay ông im ru bà rù không viết bài cho bà con giãi trí?
OT: bộ dễ "đẽ bài" lắm hả?. Mà mấy ngày nay, mạng bị rơi, chỉ hôm thứ tư, 2/6/2014, mới sửa xong. Cũng may là OT có việc làm: mới chăm sóc xong 100 giò lan.
DG: à ra thế. Dạ, con nghe có cô bác sĩ gây mê nào đó chờ bài của ông giống như chờ báo Hoa Học Trò khi cô ta còn con nít. Con tưởng ông khoái lời khen này lắm nên hy vọng mỗi ngày ông sẽ đẽ một bài như vịt đẽ trứng vậy mà.
OT: thôi cha nội. Có người vừa chưỡi khéo ông về mấy bài báo mà người ta đọc trên FB của ông.
DG: người ta chưỡi thế nào?
OT: để ông trích nguyên văn cho mà đọc, khỏi tam sao thất bổn. "Đọc nhiều bài viết của ông con có cảm giác theo thiên hướng chung của các bậc lãnh đạo CS già con từng nghe qua. Đó là khi họ đuối lí để chứng minh chế độ này không tốt, thì họ chuyển sang lí luận : " mày hãy nhìn xem bọn nó cũng xấu xa có tốt hơn mình đâu mà bảo bọn tao xấu ", rồi sau đó lấy những dẫn chứng là ở châu Âu ,Mỹ nó cũng xấu như mình nên ở mình không hẳn là xấu. Con thấy xu hướng chung trong suy nghĩ người Việt mình là vậy."
DG: năm nay ôn 81 tuổi, nếu không bị cái chân què nó xui, thì ông đã theo ông anh cả đi theo kháng chiến, vào Đồng Bò, Nha Trang, như ông Nguyễn Văn Linh, thì nay ông cũng là lão thành CM, già lẫm cẫm như các bậc lãnh đạo CS già. Nhưng theo ông, thì ông cậu này có lý không?
OT: ông không biết. Nhưng ông trả lời cho cậu ta như ri: "ông có theo đuổi một chủ nghĩa, giáo điều gì đâu mà cố gắng tranh thủ người khác. Và ông có tranh luận với ai đâu để mà sợ đuối lý đi tìm cái chi đó vớt vát cho lý lẽ của mình. Ông chỉ trình bày suy nghỉ của mình về một đề tài nào đó, và ông biết rất rõ là có người sẽ không đồng ý, thì lúc ấy cứ nói ra. Có sao đâu. Ông chỉ là một công dân bình thường. Ông chưa bao giờ giữ một chức vụ lãnh đạo trong chánh phủ, nên xin đừng gán cho ông đầu óc các bậc lãnh đạo già CS, để mà chụp mũ ông cố chấp hay gì gì đó."
DG: theo con, ông trả lời như thế là khá rõ ràng, nhẹ nhàng.
OT: nhưng ông thì cứ bực mình, vì cái chuyện không đâu vào đâu. Ông suy nghĩ mấy ngày nay, ông đã viết cái gì mà làm cho người ta có cãm giác là mình đuối lý trong tranh luận. Ông nhớ mang máng là dựa trên báo Pháp Le Monde mà ông quen đọc, ông đưa ra những con số cho thấy tình hình xã hội và kinh tế ở Mỹ hoặc ở Pháp chả ngon lành gì hơn so với VN để mà ca cẩm.
DG: có lẽ thế. Thí dụ thế nào.
OT: thí dụ khi tp New York thay đổi thị trưởng, thì người ta tính sổ với ông này. Người ta bảo chênh lệch giữa người giàu (thu nhập 400.000$/năm) là 40 lần so với người nghèo (thu nhập 9.800$/năm), người nghèo chiếm 20%, số dân nghèo nhận phiếu thực phẩm (50$/tuần) là 1.700.000 trên số dân 8.300.000 của New York. Rồi ông so sánh với con số tp HCM là 7.800.000 người, tỷ lệ nghèo chiếm 12%, không có ai phải nhận trợ cấp cứu đói ngoài những bữa cơm từ thiện của Nam Đồng, rất nhỏ nhoi (500 suất ăn 2.000 đồng/ngày).
DG: xem ra ông bênh ông NN của tp HCM.
OT: à, ông nhớ một thí dụ khác: ông bảo ở Pháp, có một tổ chức mang tên Resto du Coeur (Quán Ăn Tình Thương) trong năm 2014 này, họ dự tính quyên 170 triệu euro (= 5.100 tỉ đồng VN) để cung cấp bữa ăn trưa cho 1.1 triệu người nghèo và 300.000 người vô gia cư. Còn ở VN chưa nghe nói đến một tổ chức từ thiện nào như thế, ngoại trừ ông Năm Đồng (cựu biên tập viên báo Tuổi Trẻ) tổ chức mỗi ngày 500 suất cơm 2.000 đồng (trị giá thực suất ăn là 15.000 đồng) cho người nghèo ở tp HCM.
DG: thế là đã rõ: ông đang bênh vực ông NN ta, làm chi người ta không bực mình. Đang có chiều hướng, đeo cặp kính đen, nên đâu cũng thấy đen, rồi hùa nhau đổ tội cho NN làm cho VN thua trên mọi mặt trận.
OT: đúng thế! Ông bạn phê bình ông cũng đã nói như vầy: "dạ , thua ở đây là thua về kinh tế, KHKT, y tế, giáo dục , cơ sở hạ tầng, thực phẩm, thuốc men, bóng đá, cầu lông, bóng chuyền, điện ảnh, ca nhạc. Con gọi đó là thua cuộc ạ v....v :)".
OT: nói tới đây, ông mới nhớ một câu chuyện. Có biết ông Dung, lương y hay tới cứu (châm cứu) ông hằng tuần, chiều thứ bãy.
DG: chi mà không biết. Từ hơn 20 năm nay, ông ta đến săn sóc sức khoẽ của bà rồi của ông, không lấy tiền chữa trị. Gần hai năm nay, ông trượt chân té, làm cái đầu gối của con cũng long luôn, ông Dung phải cứu 3 ngày một tuần. Bây giờ, ông mới đi khung được, chứ trước phải ngồi xe lăn. Mà ông Dung thế nào?
OT: ông ta có đọc bài viết của ông trên blog. Ông ta cười bảo là NN ta nên cho ông huân chương.
DG: ông có làm gì đâu mà phải tặng huân chương. Mà ông đã có huân chương lao động hạng 3 rồi mà. Mà có tặng ông thì ông cũng đem bỏ vào va ly bỏ trong ga ra xe. Vì sao ông Dung nói thế.
OT: ông ta bảo trong các bài báo OT khen NN quá trời, quảng cáo không công cho NN. Như vậy đáng cho huân chương, không đúng sao. Ôn bảo là OT chỉ đưa ra những con số chứ có khen chê ai đâu. Thế mà người ta bảo ông tranh luận đuối lý nên trưng ra những con số ở Âu Mỹ để biện minh. Đúng là ông không nghĩ tới, mà ông Dung lại phát hiện ra cảm giác của ông bạn. Nghĩ cũng lạ!
DG: cái chi ông cũng kêu: nghĩ cũng lạ. Bây giờ, ông tiếp tục gì nào?
OT: cái chuyện người ta phê bình, thì đã đào sâu, chả có rễ gì chằn chịt, phức tạp. À, mà này, cái cậu nớ, người phê bình ông, có một cmt như sau: "Độc lập thì giờ thế giới có hơn 200 nước nên việc độc lập của mình thì cũng giống 200 nước còn lại thôi . Ngặt cái nước người ta ko chết ai cũng có độc lập, nước mình đánh nhau hết mấy triệu dân mới có độc lập, con không sinh ra thời đó nên không truy xét lịch sử làm gì :D." DG có hiểu chi không?
DG: dạ không.
OT: câu chuyện đầu đuôi như sau: OT bảo rằng, khi cụ Hồ cướp chánh quyền xong, thì cụ Hồ bắt chước mấy thằng Tây ghi trên đầu các giấy tờ hành chánh câu: "Độc lập - Tự do - Hạnh phúc". Pháp có câu: "Liberté - Égalité - Fraternité" (nghĩa là Tự do - Công bằng - Huynh đệ). Ông comment tiếp như sau: "Độc lập thì không còn chối cãi. Tự do thì là tương đối, thế giới cũng vậy. Ra đường vượt đèn đó là tự do hơi quá lố. 10 khuya mà vẫn mở nhạc không cho hàng xóm ngủ thì xem như tự do hơi quá lố. Còn hạnh phúc hay không là do đồng tiền quyết định. Nếu có tiền thì mua tiên cũng được ở VN. Do đó, cứ than vãn là không có tiền. Dân châu Âu dang than van là nợ công quá nhiều, thất nghiệp, không có tiền đi du lịch. Bây giờ sao đây.". Thế là cậu ta phang cho ông câu cmt vừa kể trên.
DG: nghĩ cũng lạ! Con bắt chước ông rồi đây. Ôn có biết lý lịch cậu ta không?
OT: ông không biết cậu ta kết bạn FB với ông hồi nào. Theo cmt của cậu ta là sinh sau 1975, nghĩa là sau khi cuộc chiến 30 năm đã qua đi, nghĩa là dưới băm. Cậu ta học Saigon Tech ra. Vừa rồi, nghe ông mỡ lớp đào tạo ERP, cậu ta xin đăng ký học, nên có thể cậu ta là dân IT. Ông chỉ biết chừng đó thôi. Một trí thức trẽ.
DG: ý cậu ta muốn nói là sao cụ Hồ điên quá đi mất khi a vào đánh ba thằng Tây, thằng Mỹ để cho thí mạng dân vài triệu người, mất 30 năm mới có độc lập, trong khi ấy các nước thuộc địa khác khoẽ re chờ mấy thằng thực dân tự động trao độc lập trên cái mâm. Có đúng thế không Ôn?
OT: gần như thế.
DG: cái con ngạc nhiên, đã thành tài kỹ sư IT mà hình như căn bản lịch sữ của cậu ta không có. Không biết ở trường, cũng như ở đại học, người ta dạy lich sữ cái gì mà cmt một câu thật ngớ ngẫn.
OT: cậu ta là người thứ 2 ông nghe phát biểu như thế. Người thứ nhất ông đọc đâu đó trên FB: cậu này tự hỏi sao cụ Hồ không chịu lép vé theo Pháp, rồi trước sau gì Pháp cũng cho VN độc lập. DG có thấy cái ngây thơ trong chính trị của cậu thứ nhất này không?
DG: dạ, đúng là ngây thơ. Nhưng con tin chắc họ cho rằng họ khôn ngoan hơn mấy ông lãnh đạo già CS.
OT: cái cậu thứ 2 tự hỏi: "Ngặt cái nước người ta ko chết ai cũng có độc lập, nước mình đánh nhau chết hết mấy triệu dân mới có độc lập". Để ông kể xem nước nào không chết mà có độc lập nhé.
DG: dạ, hay đấy, kẽo không, còn trẽ mà bị bệnh Alzheimer thì tội nghiệp.
OT: (1) ALGERIE. 6 tháng sau trận Điện Biên Phủ, Algerie lúc ấy là thuộc địa của Pháp đã tuyên bố thành lập tổ chức giãi phóng dân tộc FLN (Front de Liberation Nationale - Mặt trận Giãi phóng Quốc Gia). Pháp đánh nhau với FLN từ 1954 đến 1962, thì De Gaulle, lúc ấy là tổng thống, thình lình tuyên bố cho Algerie độc lập, vì thấy cái nguy hiểm lấp ló của Điện Biên Phủ thứ 2 ở Algerie, sau khi Algerie tổn hao 1,5 triệu người, Pháp 60.000 lính. De Gaulle suýt bị ám sát vì đã cho Algérie độc lập. Ở VN cũng chết chừng nớ 1,5 triệu người, tổng cộng trong 30 năm, trong khi Algerie chỉ 9 năm. Pháp đánh nhau với ông Hồ cũng 9 năm (1945-1954). Sau khi Algerie được độc lập, Pháp khôn ngoan hơn, trao trả độc lập cho tất cả các thuộc địa ở Phi Châu (nhưng trong khuôn khổ Liên Hiệp Pháp) sắp sữa bị nhiễm vi rút CS của Lumumba. Các nước thực dân khác, Anh, Ý, Hà Lan, Mỹ cũng lần lượt cho các thuộc địa độc lập trong khuôn khổ Commonwealth đối với các thuộc địa Anh. Do đó, bạn nên thấy cái ảnh hưởng rất lớn của trận Điện Biên Phủ đối với các nước thuộc địa.
DG: ôn nói mà hình như không kịp thở. Có người nói VN ngu (ám chỉ cụ Hồ nhà ta) đi đánh lộn để cho người khác ngu si hưởng thái bình.
OT: Ừ, thì khi nổi loạn đòi độc lập năm 1945, chẵng qua là dân Việt tiếp tục sự nghiệp Cần Vương, sự nỗi dậy của Hoàng Hoa Thám (Đề Thám), của Nguyễn Trung Trực, v.v.. Còn chuyện sau này các nước nhờ ăn theo trận ĐBP là chuyện không hề tính trước. Người ta thường dựa trên kết quả đi sau để suy luận đánh giá chuyện đi trước, đó là lẽ thường tình.
DG: dạ, người ta bảo mình ngu lo đánh đấm với Pháp Mỹ, rốt cuộc các nước thuộc địa khác ngồi không nhận độc lập.
OT: chỉ những người không hiểu lịch sữ mới nói thế. Để OT kể chuyện thứ hai: vì độc lập lãnh thỗ của mình mà Liên Xô phãi hi sinh 27 triệu mạng người trong thế chiến thứ 2, khi Đức Quốc Xã thình lình bội ước đã xâm chiếm Liên Xô. Khi Đức Quốc Xã xua quân vào LX thì bị chận đứng tại Leningrad, trước được gọi là Saint Petersbourg. Sự giằng co giữa DQX và LX kéo dài từ 9/1941 đến 1/1944, với số quân chết phía LX là 27 triệu lính và thường dân, còn về phía ĐQX là 11 triệu lính. Một cuộc bảo toàn độc lập của LX với số người chết như thế mà ông bạn ta bảo là độc lập của các nước khác không có người chết, chỉ có ở VN thôi. Không biết ông bạn học lịch sữ ở đâu thế.
DG: con thấy tới đây, OT giãi thích quá nhiều chi tiết, ôn nên ngừng thôi.
OT: thì ngừng vậy.
DƯƠNG QUANG THIỆN - 26/6/2014- 3/7/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét