Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

TÔI VÀ ÔNG NGUYỄN VĂN LINH

Năm 1987, 12 năm sau giãi phóng, ông Nguyễn Văn Linh đã nhún mình phát động chiến dịch Đổi Mới, thế mà mấy thằng chết tiệt Mỹ vẫn cứ tiếp tục cấm vận VN cho bõ ghét. (Ai bảo "đánh cho Mỹ cút" làm gì !!!). Ngân hàng thương mại không có ngoại tệ để nhập khẩu hàng ngoại, mà cũng không có thị trường xuất khẫu để có ngoại tệ vì bị Mỹ phong toã khắp thế giới. Một nước trung lập như Thuỵ Sĩ, mà còn theo đuôi thằng Mỹ cấm vận VN, đóng cữa toà đại sứ ở Hà Nội, vào cuối 1986. Tôi lúc ấy có cãm tưởng nước Việt ta giống như con chó đói cong mình tự cắn lấy cái đuôi mà sống. Tuy nhiên, cũng có một nơi, người ta ra vô ì xèo để lãnh đồ cứu trợ do người thân ở hãi ngoại gởi về, đó là các bưu cục. Các thùng quà của thân nhân tứ xứ gởi về qua ngã bưu điện, theo chế độ quà biếu phi mậu dịch. Thôi thì đũ thứ hàng, thượng vàng hạ cám, từ các siêu thị âu mỹ đổ về cái thành phố này, nhưng có một mặt hàng bán chạy nhất là thuốc tây từ Pháp về. Giá chợ trời thuốc tây bán rất cao. Ai có bệnh thì đành ra chợ trời thuốc tây đường Nguyễn Du mà mua, ai nhận được quà thuốc tây không xài thì cũng ra Nguyễn Du mà bán kiếm lời. Người ta kiếm lời trên đau khỗ bệnh tật của đồng bào mà không hề ý thức. Trong số người bán đi thuốc tây lại thấy bóng dáng các ma xơ và ni cô mới chết chứ. 

Phòng điện toán IBM của tôi tại công ty Rựơu Bia, gồm 17 người, có đến 12 người nữ. Chuyện mua thuốc chữa bệnh mắc mõ của mấy bà nữ này đã đến tai vợ chồng chúng tôi từ lâu, nhưng không biết giúp đở họ thế nào. Thì một ngày nọ, bà vợ tôi nói với tôi là chừng 2 năm nữa bà sẽ về hưu ở Thuỵ Sĩ, bây giờ có thể rút một ít tiền tiết kiệm của bà ở Thụy Sĩ, mua thuốc cho nhân viên rồi họ sẽ trã lại tiền mua thuốc cho chúng tôi. Khi nào về hưu, tiền hưu sẽ bù vào tiết kiệm bị rút ra. Nghe cũng hợp lý, coi như bà vợ tiêu tiền hưu non, nên tôi lên kế hoạch hành động.Tôi thông báo cho nhân viên biết ai cần thuốc chi, thì cho biết tên, và số lượng mua bao nhiêu trong 3 tháng. Mà chỉ mua cho gia đình dùng mà thôi, không có chuyện đem ra bán ngoài chợ trời. Vì rằng giá bán thường xấp 2 tiền mua ở tiệm thuốc. Sau đó, tôi nhờ một thằng bạn học củ người Pháp lo việc mua thuốc rồi gởi về VN. Cứ vào khoảng Giáng Sinh thì bà vợ tôi yêu cầu ngân hàng Thuỵ Sĩ chuyển tiền trã tiền nợ cho thằng bạn người Pháp. Công việc mua thuốc cho nhân viên chạy ro ro theo mong muốn. Nhân viên có thuốc với giá rẽ bằng một nửa so với giá chợ trời. Bà vợ tôi thì có tiền hưu trước 2 năm. 

Đùng một cái, không biết hứng thế nào thằng bạn gởi cùng một lúc 12 gói thuốc cho 12 cô nhân viên. 12 cô lủ khủ kéo nhau ra bưu điện Hai Bà Trưng lãnh hàng. Tưởng dễ dàng như mấy lần trước, nhưng lần này hãi quan bưu điện thấy sao toàn là thuốc tây của nhân viên Rượu Bia, đến 12 cô. Liền cho cật vấn. Các cô ngây thơ bảo rằng đây là thuốc do ông Dương Quang Thiện, sếp chúng em, mua giùm cho chúng em để dành xài trong lúc ốm đau. "Không biết, đây là hàng buôn lậu, sẽ bị ốp lại và sẽ bị tuyên bố tịch thu" cán bộ hãi quan tuyên bố như thế. Các cô về bảo ông Thiện ra hãi quan Hàm Nghi mà làm việc. Các cô lục tục về phòng báo cáo sự việc cho tôi hay.

Qua ngày mai, tôi và bà vợ Thuỵ Sĩ thân hành ra hãi quan Hàm Nghi xin gặp tay trưởng phòng làm việc. Sau khi tôi trình bày xong lý do, anh ta tên Chiến, liền tuyên bố thẵng thừng, đây là hàng buôn lậu. Tôi liền đứng lên, đập bàn bảo ông bảo tôi là đồ buôn lậu phãi không, tôi là dân trí thức mà ông kêu tôi là đi buôn lậu. Tôi hét to, đến nỗi bà đầm tôi quơ chân dưới bàn ngầm bảo tôi bình tĩnh. Nhân viên trong phòng ai cũng quay lại xem chuyện gì mà ầm ỹ thế. Tôi ngồi xuống bảo ông ta có chịu giãi toã số hàng của tôi không. Ông ta từ chối, sẽ cho tịch thu số hàng này. Tôi nói thế thì tôi sẽ làm đơn kiện lên Uỹ Ban Nhân Dân TP. Ông ta bảo thì cứ đi kiện đi. Ngầm bảo cho tôi biết là ai sẽ thắng ai.

Ngày hôm sau, tôi làm đơn khiếu kiện lên Uỹ Ban Nhân Dân TP. Không tự tin cho lắm, vì thư gởi bảo đãm cho bà phó chủ tịch UBND TP, bà Đỗ Duy Liên. Mà bà này mình đã đụng độ với bà ta cuối năm 1986, khi tôi đi thực tập tại IBM France có mua đem về VN cái máy PC đầu tiên hiệu Olivetti. Bà ta giam cái máy tại phi trường trong 3 tuần lễ, lý do máy bí mật quá chưa hề có ở VN. Vì nó được nhập đầu tiên mà. Chuyện này sẽ kể khi khác vậy. Ta trở về công việc khiếu kiện. Tôi chờ cả tuần, không thấy trã lời. Biết là không xong. Bây giờ làm sao đây. Vậy mà hùng hỗ ở hãi quan Hàm Nghi. Làm như vẽ ta đây.

Suốt một tuần lễ sau, cứ loay hoay mãi chưa biết tính sao, thì may quá cái khó ló cái khôn. Tại sao không kiện lên ông Nguyễn Văn Linh nhỉ, ông ta vừa được bầu làm Tổng Bí Thư đãng CSVN. Mà làm sao thư khiếu kiện của mình đến tay ông ta, không bị thủ tiêu dọc đường. Sực nhớ ông Linh là người quen thân với bà dì họ của mình, người ở Bến Thuỹ, Nghệ An, vào Nha Trang trốn tránh từ 1939. Sau 1975, mới biết bà dì là dân CM làm kinh tài cho CM thường xuyên liên lạc với ông Linh ở Đồng Bò, căn cứ địa CM ở Khánh Hoà. Thế là thoát.

Tôi liền viết một bức thư khiếu kiện gởi cho ông Linh, và một cái thư cho bà dì, nhờ dì vào SG trực tiếp đưa cái thư của tôi cho ông Linh. Bà dì biết tôi từ hồi tôi 5 tuổi nên rất thương tôi nên phãi thân hành lấy xe lữa vào SG gặp ông Linh. Ông Linh từng viết loạt bài "những việc cần làm ngay". Nên đọc xong thư của tôi và nghe bà dì cà kê dê ngỗng về tôi, thì ông Linh liền gọi điện thoại cho viên giám đốc hãi quan Tp yêu cầu xin lỗi tôi (vì cán bộ dưới quyền đã tuyên bố sai trái) và mời tôi trong ngày đến Hàm Nghi nhận xin lỗi và nhận lại số thuốc bị giam giữ. Gặp lại tôi, tay trưỡng phòng hách dịch cười giã lã, bảo tôi rằng chuyện chã có chi mà lảm phiền mấy ông lớn. Bảo người ta là dân trí thức buôn lậu mà cho là không có chi. 

Cái vui là sau đó, tất cả các chi cục hãi quan ở cãng, hàng không, bưu điện, ai cũng biết câu chuyện của tôi và ông Linh, và cũng từ đó mọi giấy phép nhập khẩu hàng hoá (nguyên liêu làm bút bi) của tôi về sau cũng được duyệt một cách dễ dàng. Ai cũng tưởng tôi thuộc loại có thần thế. Thật ra, trước và sau vụ việc tôi chưa hề tiếp xúc một lần nào với ông Linh, kể cả việc cám ơn ông ấy.  Ông Linh có dặn bà dì là nói với thằng Thiện lần sau viết gì cũng đừng móc lò thiên hạ, có người không chịu nỗi sẽ nguy to.

Một cái tức cười khác, là vài tháng sau cái vụ thuốc tây của tôi, thì thằng cha trưởng phòng hãi quan bị loại khõi hãi quan và khõi đãng vì tội buôn lậu đồ cỗ, đồng loã với nhân viên phòng thủ tướng chế độ cũ, đường Nguyễn Du.

DƯƠNG QUANG THIỆN -- 2/11/2013. -- 3:15PM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét